Thursday, February 28, 2013

Làm khoa học chẳng thể chỉ bằng 'cái đầu sáng ý'

Hinh nen dien thoai dep nhat,xo so truc tiep mien bac

Anh Hà Văn Quang, đang theo học chương trình thạc sĩ tại Đại học Công nghệ và Giáo dục Hàn Quốc (Korea University of Technology and Education) trong bài viết dự diễn đàn: "tại sao các nhà khoa học Việt ít có bài đăng trên tập san quốc tế" cho biết, anh rất buồn vì nhiều người đang chỉ trích nhà khoa học Việt Nam.

"Tôi xin chỉ ra một số điểm để mọi người có cách nhìn đúng hơn về giới khoa học trong nước.

Thứ nhất là thông báo. Tôi xin lấy kinh nghiệm bản thân đưa ra một so sánh đơn giản. Khi tôi là nghiên cứu viên tại Viện Khoa học công nghệ Việt Nam, một trong cơ quan đầu ngành về nghiên cứu ở Việt Nam, tôi không có điều kiện truy cập và đọc các tập san uy tín. Còn hiện giờ, tôi đang là sinh viên thường nhật của một trường xếp hạng gần 100 ở Hàn Quốc. Hàng ngày tôi tìm và đọc các bài báo can dự đến lĩnh vực nghiên cứu của mình một cách dễ dàng.

Nếu ai đó từng học ở nước ngoài, hẳn các bạn tinh thần rõ tầm quan yếu của việc đọc báo. Đơn cử, chỉ một môn học ở trường, các sinh viên phải tìm đọc chí ít từ 5 đến 6 bài báo can dự, chưa kể đến các tài liệu tham khảo khác. Tôi nói điều này để mọi người mường tưởng rõ số lượng bài báo mà một nhà khoa học cần và nên đọc khi muốn có nghiên cứu tốt, xứng tầm đăng trên các tập san uy tín.

Với so sánh trên có thể nhận ra, giới khoa học Việt Nam thiếu thông báo - nguyên tố chẳng thể thiếu đối với nghiên cứu. Xin nói thêm là việc dùng tiền đề tài, tiền dự án mua các bài báo hay đăng, tôi thấy không mấy khả thi bởi từ việc đề xuất đến việc ký duyệt mua các bài báo tốn khá nhiều thời kì. Hơn nữa, ai có thể nắm chắc một bài báo đúng là bài báo mình cần khi mới chỉ đọc được phần tóm lược? Tôi không làm được việc đó.

Nói một cách đơn giản, việc đăng bài báo về nghiên cứu của bản thân trên tập san uy tín của thế giới về bản tính hao hao như việc bạn muốn dự một câu chuyện mà nhóm người đang đàm luận. Vậy, điểm trước nhất bạn cần làm là lắng tai xem nhóm người đó đang nói gì, đưa ra luận điểm gì. Nếu không làm được việc này bạn sẽ nói điều gì đó hoàn toàn không can dự hoặc nói lại cái người ta từng nói. hao hao, nếu giới khoa học trong nước không đọc được các bài báo trên các tập san uy tín, bạn nghĩ nhà khoa học có thể làm được gì?

Điểm thứ hai là cơ sở hạ tầng. giả thử khoa học Việt Nam có thể xem nhiều bài báo từ các tập san uy tín thế giới, mọi người có nghĩ là sau đó nhà khoa học phải làm gì không? Họ phải làm thử nghiệm, mày mò nghiên cứu trên các thiết bị, từ đó mới có thể đề xuất và đưa ra nghiên cứu mới, rồi đăng bài báo chất lượng. Tôi nói trên kinh nghiệm của chính bản thân tôi vì tôi cũng gửi và đăng bài báo trên IEEE, (Institute of Electrical and Electronics Engineers, tạm dịch là "Hiệp hội các chuyên gia Điện – Điện tử", một hội nghề tại Mỹ nhưng có hội viên trên toàn cầu). Các bài báo nếu chỉ dựa vào nghiên cứu lý thuyết hay mô phỏng thì khả năng đăng thấp hơn nhiều với các bài báo có thử nghiệm thực tại.

Với giới khoa học Việt Nam. Họ có gì? Một cái máy tính, thậm chí còn cũ mèm, vài quyển sách với những tri thức căn bản và chưa được cập nhật. Vậy mọi người trông đợi gì ở họ? Họ có đáng phải chịu sự chỉ trích của cả tầng lớp không?

Trên đây chỉ là hai điểm rất dễ nhận thấy mà tôi muốn mọi người biết. Nghiên cứu khoa học không phải chỉ có tờ giấy, cái bút với cái đầu sáng dạ là có thể làm ra những nghiên cứu đáng giá được các bạn ạ. Tôi dìm nhiều nhà khoa học Việt Nam hiện bị bài toán "cơm, áo, gạo, tiền" át đi mong muốn và nhiệt tâm nghiên cứu. Mỗi người đều ở vị trí là người con, người cha, người mẹ. Họ không đáng trách khi họ phải trường đoản cú mơ ước khoa học để kiếm tiền báo hiếu bác mẹ, nuôi dạy con cái. Chính nên chi, những nhà khoa học dù trong môi trường khó khăn mà vẫn đứng vững và có những đóng góp lớn như thầy Nguyễn Phùng Quang thật sự là đáng quý.

Mong mọi người hãy có cái nhìn đúng đắn hơn, đa chiều hơn trước khi trách cứ nhà khoa học Việt Nam. Tôi cũng mong quốc gia có chính sách đúng đắn hơn để phóng thích tiềm lực của nhà khoa học.

'Nên dùng tiền để tuyển tấn sĩ trẻ từ nước ngoài về'

Hinh nen dien thoai doc,ket qua xo so truc tiep

 Bài viết "Sao lại tuyển cử nhân làm giảng viên đại học" của anh Đỗ Quốc Tuấn đăng tải trên VnExpress đã cuốn sự quan tâm của rất nhiều độc giả với các ý kiến trái chiều, trong bức thư gửi tòa soạn, tác giả Tuấn cảm ơn những bình luận, góp ý của các độc giả dành cho bài viết của anh trên diễn đàn khoa học.

Tuy nhiên, với tinh thần cầu thị, Đỗ Quốc Tuấn thổ lộ vài suy nghĩ nhằm làm rõ một số điều mà anh thấy độc giả cảm nhận chưa am tường hoặc hiểu nhầm.

"Trong bài viết trước của tôi, tôi không nói rằng việc tuyển cử nhân, thạc sĩ làm giảng viên "nguồn" trước đây là sai lầm hay không, nhất là trong bối cảnh giang sơn mới thoát khỏi chiến tranh thì việc duy trì nền giáo dục đại học đã là thành công lớn.

Tuy nhiên, gần 40 năm kể từ ngày thống nhất giang sơn đến lúc chúng ta phải thay đổi cách thức vận hành nền giáo dục đại học nếu chúng ta muốn có nguồn nhân lực chất lượng cao để phát triển giang sơn "sánh vai cùng cường quốc năm châu". Nếu cứ duy trì mô hình tuyển cán bộ giảng dạy như trước đây, nghĩa là tuyển cử nhân (thạc sĩ) tốt nghiệp ra làm giảng viên, cán bộ nghiên cứu "nguồn", Việt Nam sẽ gặp phải những khó khăn trong việc có được các đại học ưu tú.

Không có đội ngũ giảng viên, nghiên cứu viên chất lượng tốt, Việt Nam khó có nguồn nhân lực đào tạo bài bản và càng không thể có sản phẩm công nghệ cao cạnh tranh với các nước có truyền thống. Mô hình nhập khẩu công nghệ cao từ nước ngoài chỉ là giải pháp tình thế và không có cái gốc bền vững, chúng ta sẽ mãi chỉ là người chạy theo sau chứ không thể là người tham gia vào quá trình dẫn dắt xu thế phát triển mới.

Có bạn nói có tiền làm việc gì cũng xong. Đó là cách nghĩ thiển cận. Có tiền là một chuyện, nhưng việc dùng tiền như thế nào để có hiệu quả nhất mới là yếu tố quyết định thành bại. Tiền cấp cho giảng viên, nghiên cứu viên trẻ đi học nước ngoài không hề nhỏ và phải đợi một thời gian mới dùng được. Tiền chúng ta trả cho người "thừa" ở trường đại học, cơ quan nghiên cứu cũng không ít.

Bên cạnh đó, chất lượng sản phẩm đầu ra tại các trường đại học trong nước còn hạn chế. Từng có nhiều chuyên gia khoa học cảnh báo về tình trạng "lạm phát" cử nhân, kỹ sư, thạc sĩ, tiến sĩ trong nước với chất lượng không được đảm bảo. Vậy, tại sao chúng ta không dùng tiền đó để tuyển người có khả năng làm việc, nhất là các tiến sĩ trẻ từ nước ngoài về? Trong bài viết tôi nói rằng không phải cứ tuyển xong là xong mà cần phải có khâu "cạnh tranh và đào thải". Chỉ khi thưởng phạt rõ ràng, minh bạch thì con người mới làm việc nghiêm túc và nhiệt liệt được.

Có người nói chúng ta còn nghèo, ăn chưa đủ nghĩ gì tới hàn lâm khoa học, cứ để các nước phát triển nghiên cứu, Việt Nam chỉ việc nhập khẩu sản phẩm của họ về. Nếu chúng ta bằng lòng an phận, bằng lòng là nước thế giới thứ ba thì chắc sẽ không ai bàn cãi về ý kiến này.

Nhưng chúng ta là những con người của một giang sơn nghìn năm văn hiến, không thể bằng lòng thân phận nghèo hèn thế được. Thân phận mỗi quốc gia là do dân tộc quốc gia đó quyết định, điều này là hiển nhiên và không bàn cãi. Sức ỳ trong suy nghĩ là vô cùng hiểm. Hãy hình dong chúng ta cứ trồng lúa, đào than, hút dầu lửa đem đi xuất khẩu thì hàng trăm năm nữa chúng ta mới là nước làng nhàng khá.

Tuy nhiên, nếu Việt Nam chịu hy sinh đầu tư cho giáo dục-khoa học (công nghệ) trong vòng 20-30 năm đầu thì chỉ cần từng ấy thời kì, nước ta sẽ phát triển thành nước khá không chỉ trong khu vực và còn trên thế giới.

Hàn Quốc là thí dụ tiêu biểu không ai chối cãi được. Như vậy, chỉ cần nửa thế kỷ thay vì một thế kỷ Việt Nam có thể đạt được đích đề ra. Vấn đề là đời nào sẽ chịu hy sinh đảm đương thời đoạn ban sơ gian khổ của quá trình "công nghiệp hóa, đương đại hóa" giang san? Chúng ta hay con cháu chúng ta?