Hinh nen dien thoai doc,chua viem xoang,viem xoang mui
và việc tôi cũng như anh trai mình lẫn hai đứa bạn nối khố phải vào tù, chúng tôi coi như bước ngoặt của số mệnh. Với nhiều người thì đó là cái họa, nhưng với tôi, nhiều lúc tôi lại không nghĩ vậy. Không vào trại giam, mấy năm qua không biết tôi đã phiêu lưu nơi đâu, và làm những điều gì còn tệ nạn, khủng khiếp hơn thế nữa.
Bởi tôi vì tiền mà phải vào tù, mẹ tôi cũng vậy. Tệ hơn nữa là trước khi cùng em trai mình đứng trước vành móng ngựa nghe tòa tuyên phạt, anh trai tôi đã phải thụ án 24 tháng vì tội ăn trộm tài sản, vừa mãn hạn tù trở về. Nói ra có vẻ hơi cực đoan, song để thấy rằng, việc tôi vào trại giam, được có cơm ăn, áo mặc và được đào tạo nghề, có nhẽ là một điều may mắn. Những ngày làm hạt cườm tại đội 13 phân khu K1, tôi mới nhận ra giá trị thực của cuộc sống. Điều mà từ nhỏ đến lớn, ba má chưa từng trang bị cho tôi, kể cả kỹ năng sống. Giờ thì mẹ tôi cũng đã mãn hạn tù, phục thiện trở về nuôi các em tôi. Anh trai Hoàng Phương Nam cũng sắp được trở về làm lại thế cục, cả bố và tôi cũng vậy.
Thật đắng lòng khi nghe ai đó gọi gia đình tôi là “gia đình cầm tù”, nhưng đó đúng là một thực tại, oan gia là do chúng tôi tự chuốc lấy. Tôi chỉ mong sao, những biến cố đã qua của riêng tôi cũng như mọi người trong nhà thực thụ là bài học lớn để không ai lặp lại sai trái của kí vãng nữa. Quay đầu lại là bờ, thời cơ làm lại thế cục vẫn đang mở ra trước mắt. Tôi vẫn tin, tôi sẽ làm được, anh tôi làm được và ba má tôi cũng vậy.
No comments:
Post a Comment